9/2/10

Tôi đang rất bình tĩnh.

Sự việc luôn xảy ra theo dòng chảy của nó. Chúng ta không thể đoán trước được điều gì đến và sẽ đi. Tuy nhiên chúng ta có một khối óc và một đôi tay kỳ diệu do thượng đế ban tặng. Chúng ta sẽ sử dụng chúng để giải quyết những vấn đề thử thách lòng can đảm, trí thông minh của con người.
Hôm nay tôi lang thang ngoài đường vì tôi đã nói: Con chỉ về nhà khi anh trai của con được tiếp nhận trở về gia đình.
Hiện giờ anh trai của tôi đang bị bệnh trầm cảm nặng, có dấu hiệu của loạn thần và tâm thần phân liệt. Thế nhưng cha của tôi không hiểu. Ông ấy vẫn một mực từ bỏ anh ấy, vì cho rằng anh ấy chỉ biết quậy phá, không chăm chỉ học hành. Ông ấy không hiều được rằng những hành vi sai lệch ấy có nguyên nhân từ bệnh tật.
Tôi đau lòng lắm khi biết anh Hai đang rất cần tình thương gia đình, ngoài dinh dưỡng và thuốc.
Duy nhất một điều mà tôi có thể làm là phấn đấu, nỗ lực học tập và làm việc thật chăm chỉ để anh Hai nương tựa. Tôi có thêm trách nhiệm mới với gia đình. Hiện giờ tôi cần tập trung tìm hiểu những phương pháp, kỹ năng để học tập, làm việc một cách hiệu quả nhất và tiết kiệm thời gian nhất.