18/3/10

Hãy để cuộc sống trôi qua theo cách của nó.

Đã hơn 1 tháng trôi qua, có rất nhiều sự việc xảy ra theo tự nhiên của cuộc sống.
Vì sao?
Trước hết tôi cảm thấy vui mừng vì em trai tôi đã nhận thức được giá trị của lao động và biết quan tâm đến việc học. Điều đó xuất phát từ chính ý chí và nghị lực của nhóc, và cũng xuất phát từ thái độ thông cảm, bao dung của tôi (một người chị rất nghiêm khắc và cứng nhắc khi đánh giá những thái độ không biết trân trọng lao động, không chăm chỉ, nỗ lực phấn đấu). Tôi đang chờ đợi sự thay dổi của nhóc qua từng ngày.
Thứ hai chuyện của anh Hai đã không còn phức tạp như lúc trước. Tôi không cần phải lo lắng, quan tâm đến Hai nhiều vì Hai đã ổn định chỗ ở, bên cạnh có Bác chăm sóc và theo dõi bệnh lý. Tôi yên tâm về Hai. Bởi lẽ Hai có những người thân luôn biết yêu thương tha nhân và biết chia sẻ. Ngoài ra bệnh của Hai cũng tuơng đối nhẹ, mới phát hiện ở giai đoạn đầu.
Thứ ba, em gái tôi đã xem xét và có quyết định đúng đắn. Thanh ù đã nhập học, cuối tuần chịu khó đi học liên thông. Em tôi đã có những phút suy nghĩ bồng bột: nghỉ dạy để đi làm kinh doanh với thu nhập cao hơn. Hix .. Tôi đau dầu lắm .. liên quan đến lương bổng ... cũng có tôi trong đó. Tuy nhiên thật sự muốn tiến xa hơn nữa và muốn tự tay mình làm giàu, thì tôi cũng như em gái phải tập trung học để tích lũy một lượng kiến thức, nhận thức khoa học đầy đủ. Nói thế thôi, chỉ là lý do để em tôi học tiếp vì tôi biết em tôi còn quá nhỏ, sức quá yếu để vào đời lập nghiệp. Cứ như thế, vừa đi dạy vừa học liên thông CĐ-ĐH, em tôi sẽ tích lũy những điều kiện cần và đủ cho tương lai sáng ngời.
Riêng bản thân tôi, cuối cùng tôi cũng đã quay về với anh. Nhưng trong suy nghĩ tôi luôn có cảm giác áy náy và có lỗi với gia đình, tôi vẫn còn lưỡng lự trước những mối quan hệ của tôi với gia đình anh. Chúng tôi khác quá nhiều về văn hóa gia đình. Chỉ riêng điểm này, tôi với anh đã có những mâu thuẫn và sự bất đồng trong quan điểm sống. Chúng tôi có thể làm bạn và chia sẻ những vui buồn của cuộc sống. Thế nhưng để tiến tới hôn nhân, có lẽ chúng tôi không hợp. Lại một lần nữa tôi để trái tim mình lên tiếng theo sau những phút giây hạnh phúc, ngọt ngào và rồi để lý trí lên tiếng với những khoảng lặng cô dơn, trống vắng giữa một buồi chiều của Sài gòn nhộn nhịp. Thế đó, cuộc sống luôn thể hiện qua những nốt thăng trầm với những cảm xúc tự nhiên của con người. Tôi cần cười với cuộc đời và đôi lúc tôi cũng phải biết khóc. Nếu ai đó có thề cho tôi một bờ vai, tôi sẽ không khóc, tôi chỉ cần dựa vào, nghỉ ngơi thư giãn trong một phút. Bởi lẽ tôi còn ít thời gian ôn thi cao học .. He he ... Dù có chuyện gì xảy ra tôi vẫn luôn hướng theo mục tiêu đã vạch ra. :)