17/4/10

Tôi đã mất niềm tin vào hôn nhân.

Thật tiếc, điều tôi lo lắng nhất đã đến, tôi rất sợ ngôi nhà mà tôi đang sống. Mẹ và các em của tôi tuyệt vời lắm. Trải qua những ngày tháng chôn vùi tuổi thơ dưới sự bạo hành. Hix... Chỉ sống trong hoàn cảnh đau khổ và rất đáng thương ấy, mới hiểu được cảm giác, suy nghĩ, tinh thần, sự phát triển của đứa trẻ bị bạo hành. Hix... Tôi không chạy trốn tuổi thơ u buồn, nhưng tôi phải cố quên để không ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại. Một con người chỉ biết bản thân, quá ích kỷ, quá tàn nhẫn khi bạo hành cả tinh thần lẫn thể xác những người thân máu mủ. Hix... Giờ đây hậu quả thể hiện rõ qua bệnh của anh tôi, qua thái độ sống và ý chí của những người em, và chính tôi. Tôi không tin vào đàn ông. Thật đáng sợ, chỉ là quan niệm nhỏ, biết mình đã có suy nghĩ phiến diện như thế, vậy mà tôi vẫn không thoát khỏi nó. Tôi mâu thuẫn lắm. Vừa lo sợ về hôn nhân, đôi lúc ghét bỏ nó, nhưng cũng ao ước một bàn tay ấm áp, một bờ vai vững chãi cùng những đứa trẻ ngây thơ trong một gia đình nhỏ bé.
Tôi đang sống để đấu tranh tư tưởng mỗi ngày.
Tôi đã nhận ra nguyên nhân của những mối tình đã tan vỡ mà tôi rất trân trọng. Tất cả là ký ức đẹp của một thời con gái được yêu và đã yêu.
Thời gian sẽ cho tôi có cái nhìn nhẹ nhàng và thoáng hơn về hình ảnh người chồng tương lai của tôi. Nhất định tôi sẽ hạnh phúc trong gia đình nhỏ của mình, một khi tôi biết cách tự tạo ra hạnh phúc cho mình và người mình yêu.
Hi hi ... Tôi đừng vội nhận lời những vệ tinh xung quanh mình. Nên để khoảng 2 năm nữa, sau khi học xong cao học, tôi có thể thay đổi được quan niệm về hạnh phúc gia đình. Hãy tự tạo niềm tin cho mình, nếu tôi muốn một cuộc sống tươi đẹp. Hi hi ...

14/4/10

Sức khỏe là món quà quý giá nhất của cuộc sống.

Hôm nay tôi đã khỏe hơn. Trong lúc bệnh, gặp hoạn nạn tôi mới nhận thấy rõ chữ người trong mỗi con người hằng ngày ở bên tôi. Không phải sự vô tâm mà là sự thực dụng, bởi có một số người chỉ biết sống ích kỷ và vụ lợi cho bản thân. Nếu ai đó hỏi tại sao hôm nay ánh mắt tôi không còn long lanh màu hồng khi nhìn cuộc đời, câu trả lời duy nhất: Tôi đã từng phải đối diện những tình huống không có chút tình người. Sự thật rất đau lòng, tôi đã sốc, nhưng tôi phải đứng dậy, bước tiếp con đường mà tôi đã lựa chọn. Dẫu ai đó đối xử thiếu tình người, tôi vẫn có thể tha thứ cho họ vì họ đã nhận như thế và họ đã tiếp tục gieo điều đó. Tôi vẫn phải sống với nguyên tắc mà tôi đã chọn lựa. Chữ Tâm luôn đi trước. Có thể những hành động nhỏ của tôi chưa thể ảnh hưởng gì nhiều đến họ. Tuy nhiên theo thời gian những điều đó sẽ làm xoa dịu những nỗi đau trong những con người sống theo vật chất, khô cứng và chai sạn trong trái tim.

Thật sự những ngày qua tôi đã cố gắng nhưng tôi không thể học ôn, không thể qua thăm ngưởi thân đang bị ốm. Tôi chỉ có thể đi làm vài buổi để không làm ảnh hưởng đến kế hoạch đào tạo của nhà trường. Tôi cảm thấy mệt mỏi vì bệnh , nhưng nguyên nhân chính vẫn là sự thảng thốt và bàng hoàng vì thái độ sống và hành động vô cảm của một bộ phận con người sống trong tập thể là môi trường giáo dục.

Cuộc sống luôn có hai mặt. Tôi phải chấp nhận và biết nhìn nhận đâu là mặt tích cực???

6/4/10

Tháng 4 đến cùng với những ký ức thời học sinh tràn về.

Những ngày của tháng 3 và tháng 4, tôi đi học ôn thi cao học ở trường ĐH Khoa học - Xã hội & Nhân văn. Dường như tôi vẫn còn teen lắm. Một số nhóc năm 3-4 xưng bạn với tôi. He he ... Thích thật đó.
Tôi bụi bặm với những cái áo thun (ngày xưa tôi rất ghét mặc) cùng với chiếc quần lửng hay jean, vai khoác balô ... Ăn cơm, uống nước ở căn tin, ngủ trưa trên những chiếc ghế dài trong lớp học hoặc ngồi nghỉ ngơi ở những khu vực hành lang ... Tất cả mang lại cho tôi một không khí học tập thật sự của thời sinh viên ngày nào. Thế đó muốn học thì phải thay đổi vai giáo viên hòa mình vào vai sinh viên. Đôi lúc điều kiện cuộc sống khó khăn phát huy tác dụng của nó, chính là động lực để chúng ta nỗ lực họat động.
Từng ngày trôi qua tôi đang thực hiện dần những mục tiêu học ôn thi. Tích lũy .. có nhặt thì bị mới đầy, tôi cần quan tâm hơn đến những hành động nhỏ để thay đổi những thói quen xấu hằng ngày. Tôi cần dành thời gian để học thêm anh văn, đọc sách chuyên ngành và những tin tức xã hội liên quan đến giáo dục. Tôi cần thức dậy sớm hơn 2 tiếng thay vì thức quá khuya. Tôi cần tập thể thao (đánh cầu lông), tập thể dục nhịp điệu (đi bộ, chạy bộ). Tôi cần sắp xếp thời gian thăm hỏi gia đình, người thân, bạn bè, thầy cô, đồng nghiệp....
Hãy cố gắng thay đổi dần cuộc sống nha cô bé Elip!