14/4/10

Sức khỏe là món quà quý giá nhất của cuộc sống.

Hôm nay tôi đã khỏe hơn. Trong lúc bệnh, gặp hoạn nạn tôi mới nhận thấy rõ chữ người trong mỗi con người hằng ngày ở bên tôi. Không phải sự vô tâm mà là sự thực dụng, bởi có một số người chỉ biết sống ích kỷ và vụ lợi cho bản thân. Nếu ai đó hỏi tại sao hôm nay ánh mắt tôi không còn long lanh màu hồng khi nhìn cuộc đời, câu trả lời duy nhất: Tôi đã từng phải đối diện những tình huống không có chút tình người. Sự thật rất đau lòng, tôi đã sốc, nhưng tôi phải đứng dậy, bước tiếp con đường mà tôi đã lựa chọn. Dẫu ai đó đối xử thiếu tình người, tôi vẫn có thể tha thứ cho họ vì họ đã nhận như thế và họ đã tiếp tục gieo điều đó. Tôi vẫn phải sống với nguyên tắc mà tôi đã chọn lựa. Chữ Tâm luôn đi trước. Có thể những hành động nhỏ của tôi chưa thể ảnh hưởng gì nhiều đến họ. Tuy nhiên theo thời gian những điều đó sẽ làm xoa dịu những nỗi đau trong những con người sống theo vật chất, khô cứng và chai sạn trong trái tim.

Thật sự những ngày qua tôi đã cố gắng nhưng tôi không thể học ôn, không thể qua thăm ngưởi thân đang bị ốm. Tôi chỉ có thể đi làm vài buổi để không làm ảnh hưởng đến kế hoạch đào tạo của nhà trường. Tôi cảm thấy mệt mỏi vì bệnh , nhưng nguyên nhân chính vẫn là sự thảng thốt và bàng hoàng vì thái độ sống và hành động vô cảm của một bộ phận con người sống trong tập thể là môi trường giáo dục.

Cuộc sống luôn có hai mặt. Tôi phải chấp nhận và biết nhìn nhận đâu là mặt tích cực???

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét