17/4/10

Tôi đã mất niềm tin vào hôn nhân.

Thật tiếc, điều tôi lo lắng nhất đã đến, tôi rất sợ ngôi nhà mà tôi đang sống. Mẹ và các em của tôi tuyệt vời lắm. Trải qua những ngày tháng chôn vùi tuổi thơ dưới sự bạo hành. Hix... Chỉ sống trong hoàn cảnh đau khổ và rất đáng thương ấy, mới hiểu được cảm giác, suy nghĩ, tinh thần, sự phát triển của đứa trẻ bị bạo hành. Hix... Tôi không chạy trốn tuổi thơ u buồn, nhưng tôi phải cố quên để không ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại. Một con người chỉ biết bản thân, quá ích kỷ, quá tàn nhẫn khi bạo hành cả tinh thần lẫn thể xác những người thân máu mủ. Hix... Giờ đây hậu quả thể hiện rõ qua bệnh của anh tôi, qua thái độ sống và ý chí của những người em, và chính tôi. Tôi không tin vào đàn ông. Thật đáng sợ, chỉ là quan niệm nhỏ, biết mình đã có suy nghĩ phiến diện như thế, vậy mà tôi vẫn không thoát khỏi nó. Tôi mâu thuẫn lắm. Vừa lo sợ về hôn nhân, đôi lúc ghét bỏ nó, nhưng cũng ao ước một bàn tay ấm áp, một bờ vai vững chãi cùng những đứa trẻ ngây thơ trong một gia đình nhỏ bé.
Tôi đang sống để đấu tranh tư tưởng mỗi ngày.
Tôi đã nhận ra nguyên nhân của những mối tình đã tan vỡ mà tôi rất trân trọng. Tất cả là ký ức đẹp của một thời con gái được yêu và đã yêu.
Thời gian sẽ cho tôi có cái nhìn nhẹ nhàng và thoáng hơn về hình ảnh người chồng tương lai của tôi. Nhất định tôi sẽ hạnh phúc trong gia đình nhỏ của mình, một khi tôi biết cách tự tạo ra hạnh phúc cho mình và người mình yêu.
Hi hi ... Tôi đừng vội nhận lời những vệ tinh xung quanh mình. Nên để khoảng 2 năm nữa, sau khi học xong cao học, tôi có thể thay đổi được quan niệm về hạnh phúc gia đình. Hãy tự tạo niềm tin cho mình, nếu tôi muốn một cuộc sống tươi đẹp. Hi hi ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét