27/5/10

Ngôi trường thân yêu tôi đang làm việc.. có những niềm vui nho nhỏ...

Trường Lao động - Xã hội (CSII) khoác lên bộ áo mới tươi sáng và sạch đẹp hơn từ khi thầy Thủy - Phó hiệu trưởng về nhận nhiệm vụ công tác ở Quận 12. Tôi đi bộ hằng ngày vào sáng sớm và chiều tối trong khuôn viên trường. Thỉnh thỏang tôi đi với Nga vào buổi tối. Còn những buổi khác tôi đi tập luyện với 3 chú chó dễ thương. Abu đi với tôi trong những ngày đầu, tuy nhiên từ khi bác Ứng thông báo không được nuôi chó, Abu ít được ra ngoài và bị má Trang la mắng nhiều hơn. Do vậy buổi sáng nó trở nên làm biếng hơn. Riêng con Lu thì đại lười, trông thân hình béo tròn của nó thì chẳng muốn lôi kéo nó đi làm gì. Tuy nhiên nếu xét lại thì Lu cần được khuyến khích chạy nhảy tung tăng nhiều hơn. Con thứ ba là Ka. Chú Ka có thân hình thon thả, rất duyên vì rất siêng năng tung tăng đi đây đi đó. Ka rất thích được cưng chiều và hay quấn quýt với mọi người. Tính của Ka năng động, họat bát và vui vẻ, khác hẳn với Lu, vừa trầm ít vận động, lại hay thụ động. Mỗi nhóc đều có điểm dễ thương và đáng ghét. Tôi cảm thấy vui khi có 3 chú hộ tống tôi đi tập thể dục. Ngoài ra phải kể đến con chó xù Ki của chị Loan. Thoạt đầu trông nó rất đẹp và duyên dáng, nhưng nhìn kỹ lông của nó trông không mượt lắm, vừa bẩn vừa xấu .. Ha ha .. Thế mà nó rất kháu khỉnh và lém lỉnh. Mỗi khi 3 nhóc kia không ra chơi, nó sẽ tấn công tôi, bày trò để tôi cùng chạy với nó. Haha ... Tôi siêng năng chạy hơn mỗi khi bị Ki đưổi yêu .. Thầm cảm ơn Ki con...
Á, sáng nay tôi đặt 2 vé xem ca nhạc ở Hội quán Đời rất đẹp (Nơi sinh họat của người khuyết tật và cả người không khuyết tật). Tối nay tôi cùng đi xem ca nhạc với Nam. Tôi vẫn còn ngập ngừng vì quyết định này. Nghĩ lại, đơn giản là hai người bạn cùng chia sẻ sở thích và thú vui giải trí, như thế tôi sẽ yên tâm với lời mời của mình. Những ngày này tôi thuờng nghĩ về mối quan hệ của tôi và Nam. Thật sự tôi đang rất mến nam. Khó hiểu quá, tôi không biết dùng từ ngữ gì để diễn đạt cảm xúc của mình hiện nay.

26/5/10

Hạnh phúc do chính tôi tạo ra.

Thật vậy. Tôi đã thay đổi cách suy nghĩ và hành động của mình. Với những thông tin trên mạng và sách báo, tôi đã chắt lọc và vận dụng vào cuộc sống hằng ngày, từ công việc ở cơ quan cho đến sinh họat ở ký túc xá hay những thói quen giải trí. Tất cả những cố gắng của tôi đã thể hiện rõ qua cảm nhận về cuộc sống.. Tôi đang hạnh phúc .. Tôi yêu quý bản thân tôi, yêu gia đình tôi có mẹ và anh trai, các em gái. Tôi có suy nghĩ tích cực về các đồng nghiệp của tôi. Tôi khoan dung hơn với những lỗi lầm của bản thân và những người sống xung quanh tôi.
Tối qua.. tôi cảm thấy trống vắng hơn bao giờ hết. Tôi không học bài, cũng không đi bộ lang thang trò chuyện cùng với nhỏ Nga phòng văn thư như thường lệ. Tôi nằm nghe nhạc trịnh, không muốn nghĩ đến cô gái 27 tuổi lặng lẽ trở về khu tập thể mang theo tâm trạng buồn trống trải. Thời gian qua, nhiều người đã đến với tôi. Tôi trân trọng tình cảm của họ, nhưng vẫn còn thiếu cái cảm xúc gọi là tình yêu. Và cứ thế dần dần tôi rời xa họ với nhiều lý do khác nhau để biện hộ cho sự chia tay. Thế người ấy của tôi... giờ đang ở đâu? Tôi còn phải chờ đợi đến khi nào? Tôi có cần phải đi tìm không? Hi hi .. Tôi không nên lo lắng nhiều. Tôi hãy sống bằng chính nhiệt huyết và niềm say mê trong công việc. Cống hiến cho đời thì đời sẽ mang lại cho ta những điều thú vị và bất ngờ. Tôi tin tưởng vào cuộc sống hiện nay mà tôi đã chọn.
À, tối qua Nam nói là sẽ chở tôi đi đổi hóa đơn vào sáng thứ 7 này. Tôi thấy có điều gì đó khác lắm .. ở Nam và cả ở tôi. Từ tối hôm qua, tôi không dám nhìn vào mắt Nam, tôi muốn che dấu điều gì đó.

24/5/10

Người bạn mới đang ở gần bên tôi.

Tôi quyết định gửi tặng Nam vật kỷ niệm của chuyến đi Phú Quốc tuần qua.
Tôi không nhớ mình đã đi uống nước với Nam từ khi nào. Chỉ biết sau khi chia tay bạn trai, vào những buổi chiều tối một mình lặng lẽ trở về ký túc xá, tôi muốn đi uống nước để tránh thời tiết nóng nực, muốn xua đi cái mệt mỏi của một ngày làm việc.
Nam lặng lẽ đi bên tôi. Tôi đã trưởng thành, tôi cảm nhận được suy nghĩ của người khác và của chính mình. Chính vì thế không có lý do gì Nam và tôi cùng nhau trò chuyện mà không có sự thông cảm, chia sẻ của những đôi bạn và hơn nữa đó là cảm giác rất khó hiểu của người con gái khi chợt nhận ra đôi mắt tinh nghịch giống tôi, nụ cười rất thân thiện, cái gật đầu đáng yêu của người con trai.
Tôi cảm thấy dễ chịu khi ngồi bên Nam vào tối hôm qua. Hương hoa sữa thoang thoảng theo những cơn gió khẽ chạm vào tôi, tiếng nước reo réo rắt như lòng tôi đang hân hoan...
Hôm qua sau khi về đến Sài gòn, người tôi muốn gặp đầu tiên là Nam.
Thật sự tôi có cảm giác và suy nghĩ gì về Nam? Người bạn đồng nghiệp làm việc chung phòng với tôi hơn 2 năm qua đang nghĩ gì về tôi???......

Phú Quốc yên bình, đẹp đến lạ thường!

Cuối tuần qua tôi đến Phú Quốc như thường lệ để thực hiện tiêp kế hoạch giáo dục cá nhân cho bé An. He he ... Lần này tôi đã chuẩn bị hoa hồng trước. Với 50 bông hồng, tôi có thể gửi tặng cho 5 gia đình. Riêng cô Tám Huê và cô Hà không nhận được trong dịp này. Hoa .. đẹp lắm .. càng đẹp hơn khi nó kèm theo cái tình, cái nghĩa.
Lần này tôi đến Phú Quốc cùng cô bé "Tâm heo". Nhóc con từ Sài gòn về quê để nghỉ hè. Những chuyến đi trước, chú Tú đón tôi tận sân bay. Trên đường đi chú thường trò chuyện về con người, công việc hay những dự án mới của đảo Phú Quốc. Hôm ấy tôi và nhóc đi taxi về, bước chân vào nhà, tôi cảm thấy căn nhà vắng vẻ hơn... vì chú đã đi Hồng Kông. Hix... chú dặn trước nhóc Tâm và Mỹ chăm sóc tôi 3 ngày. Thật trẻ con! Nhóc Tâm vừa về đến nhà, tiếng léo réo của mấy cô bạn gần xóm đã lấp đầy khoảng trống của một gia đình vắng bóng của người mẹ lâu nay và "ông ba" tạm thời.
Haha ... Sinh họat cùng với mấy nhóc thú vị lắm.. Tôi thấy mình bỗng trẻ hơn, vô tư hơn ... Hai nhóc quậy tôi tưng bừng cả ngày cũng như đêm. Cảm ơn những tiếng cười của hai nhóc đã mang đến cho tôi!
Huu huu .. Tôi đi biển nhiều lần mà vẫn chưa có dịp ngắm cảnh bình minh và hoàng hôn trên biển. Thật khó tin.. Và chuyến đi này cũng vậy. Có lẽ tôi đi một mình nên mặt trời từ chối tôi chăng?? .. Ha ha ..
Tôi chọn vài chiếc khóa làm kỷ niệm cho chuyến đi. Tôi đã làm mới chùm chìa khóa của mình. Đã đến lúc tôi phải xóa bỏ quá khứ ngăn cản cơn gió mới hiện nay đang thổi mát lòng tôi.

20/5/10

Tôi rất ngưỡng mộ anh Tùng.

Tối qua tôi gặp anh Tùng, người anh chồng của chị Hương ở Nhật. Tôi nhờ anh chuyển dùm tài liệu về ngôn ngữ cho chị Hương, ngoài ra cũng còn lý do là để hai bên tìm hiểu nhau.
Tôi đón anh vào buổi chiều khi cảnh vật vừa bừng tỉnh sau cơn mưa đầu tiên đã ấp ủ cả tuần nay. Hi hi ... Gặp anh ở trạm xe buýt, anh chở tôi vào quán cafe Suối mơ gần trường. Vẫn cảm giác khó chịu và giận hờn anh vì đã trễ hẹn với tôi nhiều lần. Anh thường xin lỗi tôi vì bận đột xuất. Hix ... Nói vậy thôi, chị Hương và tôi nhờ anh chuyển tài liệu mà. Hi hi...
Cảm giác ấy tăng thêm khi trong 30 phút đầu tiên, anh vừa cho tôi xem hình cùa gia đình chị Hương, chủ yếu là bé Tomy; vừa nói chuyện với khách hàng và nhân viên của anh. Khoảng 5 phút tôi ngồi một mình nữa, để anh gửi email cho đối tác mới. Thật sự tôi muốn dừng cuộc nói chuyện để anh tập trung giải quyết công việc.
Thế nhưng tôi không cần cố gắng chờ đợi anh một cách khó chịu bởi lẽ tôi có suy nghĩ thông cảm vì lý do công việc. He he ... Tôi bị anh thuyết phục bởi nội dung quan trọng của công việc và thái độ nghiêm túc khi gửi email. Tôi trở nên bé nhỏ và rất ngoan ngoãn.
Sau khi anh đưa card tôi mới nhận ra những giây phút ngồi bên anh trở nên quý giá và đáng trân trọng như thế. Tôi phải cảm ơn anh vì đã cho tôi một cuộc hẹn nhỏ trong lịch làm việc của anh vào chiều nay và cả buổi tối nay. Tôi đã lý giải được vì sao lúc trưa anh gọi cho tôi, anh nói giờ anh bắt đầu về để gặp tôi, vì sao anh đi xe buýt, vì sao hôm nay anh mới gặp tôi được. Vì sao anh nói chuyện rất nhanh, vì sao anh hay cảm ơn tôi và xin lỗi tôi.
Anh là một giám đốc kinh doanh. Ở tuổi 42, anh không còn trẻ để đùa với tôi bằng những suy nghĩ như những người bạn hay đồng nghiệp của tôi. Thế nhưng tôi lại cảm nhận anh rất hài hước và ... đã thu hút sự chú ý của tôi. Anh lạ lắm, trong suy nghĩ, hành động ở cơ quan và gia đình. Tôi bị cuốn hút vào những câu chuyện nhỏ của anh. Thời sinh viên anh bắt đầu học ở Nhật, khi anh đi làm, hiện nay ở cơ quan rồi cả gia đình anh. Anh vô tư kể với tôi, tôi hồn nhiên tròn xoe mắt về những chuyện đã xảy ra với anh và cách ứng xử của anh. Tôi cảm nhận không phải anh đang vẽ hình ảnh của mình để tôi ngưỡng mộ, mà để chia sẻ, mở lòng tâm sự sau thời gian dài tập trung cho công việc.
Tôi bắt đầu nhìn thấy đôi mắt anh rất hiền, tình cảm lắm, tinh nghịch ...???? không giống như cái nhìn ban đầu nghiêm khắc, uy quyền. Phải anh rất phong độ và bản lĩnh, thông minh và rất chăm chỉ, nhưng cũng rất giản dị.
Anh và tôi giống nhau ở vài quan điểm: ngăn nắp, sạch sẽ, yêu thương con vật, quan tâm đến người khuyết tật, ý thức bảo vệ môi trường, quan tâm đến chất lượng đào tạo nhân lực, chú trọng tình cảm, trân trọng giá trị lao động, tiết kiệm, hòa đồng với mọi người, rèn luyện thể lực, sống giản dị, cách giáo dục trẻ con, kính trọng người lớn tuổi đặc biệt là bậc sinh thành. Thật sự anh và tôi có nhiều điểm giống nhau quá.
Khi chuẩn bị rời quán cafe, mắt tôi vẫn còn long lanh nhìn loanh quanh đâu đó như muốn tìm một cái gì đó chưa gọi tên được. Trong tôi xuất hiện hàng lọat những câu hỏi vô định ... Bất chợt anh nói muốn đi ăn. Tôi hỏi anh trả lời anh dễ tính, ăn gì cũng được. Tôi nghĩ đến phở Hà nội. Anh tiếp thêm, anh muốn uống vài chai bia. Hix ... Tôi lo lắng, rồi cũng chấp nhận lời mời của anh, tôi chọn quán Năm lửa gần đó.
Chuyển qua quán ăn, nói đúng hơn là quán nhậu. Tôi nghĩ đơn giản, anh thường đi quán tiếp khách nên với anh là chuyện bình thường, riêng tôi cũng đôi lần. Nên không có khó khăn gì trong việc gọi thức ăn. Chúng tôi cùng uống với nhau, cùng trò chuyện về nhiều đề tài ở đất nước Nhật xa xôi, ở Việt Nam; ở gia đình anh, cơ quan của anh... Tôi học được ở anh nhiều kinh nghiệm sống để tuổi trẻ như tôi cần rèn luyện và thay đổi ngay từ hôm nay:
Chẳng hạn cuối tuần anh giải trí bằng cách làm việc nhà với người cha đã ngoài tuổi 70, chăm sóc ngựa, chú cún con, cây cảnh, làm vườn, trò chuyện gặp gỡ láng giềng. Bắt đầu ngày mới hay cuối ngày cũng vậy, anh quét nhà, lau nhà, tắm và cho chú cún con và ngựa ăn.
Đi làm bằng xe buýt.
Quan tâm đến đời sống tinh thần, gia đình riêng của nhân viên: cho nhân viên về quê sớm khi anh tính đến thời gian di chuyển xe đi về, còn anh ở lại cận ngày tết mới nghỉ, hướng dẫn cho nhân viên cách đi xe để không bị say xe khi tiếp khách, góp ý cho nhân viên cần kính trọng mẹ chồng, vâng dạ với mẹ chồng,theo dõi cách ngồi ăn uống của nhân viên để kịp điều chỉnh khi vào bàn tiệc, lo lắng cho anh em ăn uống đầy đủ vui vẻ rồi mới nghĩ đến mình.
Giữ vệ sinh chung khi ngồi ăn, hút thuốc: tập trung rác thải cá nhân vào một điểm.
An tòan khi tham gia giao thông: đi sát lề đường. Vì càng tiến ra làn giữa thì tỷ lệ rủi ro cao hơn.
Cần tạo những bước đột phá trong kinh doanh: tạo điểm nhấn khác biệt so với những dơn vị kinh tế khác, tiếp cận trực tiếp khách hàng, hướng vào nhu cầu và lợi ích của khách hàng.
Tạo động lực cho học sinh, nhân viên: học ... để học sinh có thể ... (đáp ứng nhu cầu của học sinh). Ví dụ: học cách cầm đũa để gắp thức ăn đưa vào miệng thay vì bốc tay, dễ dàng mà không lịch sự, chỉ ăn được khi ở nhà một mình. Nhân viên cần giữ vệ sinh nơi làm vịêc vì đó là môi trường họ đang ở.
Còn nhiều lắm .
Chúng tôi đã uống 9 chai bia, quên thời gian, quên tất cả.
Cuối cùng cũng đến lúc chia tay. Tôi đưa anh ra trạm taxi gần trường.
Anh về, tôi vào trường ... mang theo những cảm xúc lạ và những câu hỏi mơ hồ về anh ...

19/5/10

Hình ảnh của tôi ở trường ĐH Lao động - Xã hội (CSII)

Má của con trông như cô gái mới biết yêu... Hi hi... Lúc nào má cũng nhỏen miệng cười. Gốc của má ở Huế, má rất dịu dàng, khéo léo, tế nhị, tận tụy hết mình vì công việc, lại rất can đảm và cứng rắn đấu tranh cho công bằng và sự thật. Con rất ấn tượng và rất tự hào về má sau hai hơn năm về trường. Con yêu má .. chụt chụt ..


Khẹc ... khẹc ... Con gái của má dễ thương wá àh... Nhìn vậy chứ con còn trẻ con lắm. Má nói con chưa lấy chồng được.. ha ha ..


Hôm ấy đi Đầm Sen vui lắm... Mừng ngày Phụ nữ vùng lên .. Ha ha ha ... Ai ai cũng cười thật tươi, thoải mái lắm .. Tôi nhớ cô Phương (Phòng KTTV) đã dẫn tôi đi thử chơi những trò mạo hiểm, khi nhìn tôi đã thấy sợ rồi. Vậy mà cô đã kéo tôi tham gia chơi 3 trò chơi với thác nước .. Hu hu .. Vừa lo lắng vừa thấy vui vì tôi đã chiến thắng bản thân mình.


Cũng hình ảnh những chiếc áo dài, nhưng các cô giáo trẻ đã trưởng thành hơn sau nửa năm. Hình chụp trong ngày lễ tổng kết học kỳ 1 (2009-2010. Chiếc áo dài xanh ngọc là của em gái tôi đó.. Cũ người mới ta .. Chị em chúng tôi hay đổi đồ cho nhau. Zui lắm đấy ...

Cô giáo ở trường tôi hân hoan, xinh xắn trong ngày lễ nhà giáo năm 2009. Đây là đồng phục của phòng Đào tạo. Trông rất Prôồhh.... He he .. Chúng tôi may theo kiểu thiết kế của Thái Tuấn.

Tôi rất nhớ má!

Đã gần nửa năm nay, tôi không về nhà. Lần cuối cùng gặp má là trước tết Am lịch. Tôi nhớ rất rõ buổi trò chuyện hôm ấy với má. Tôi đã nói hết lòng mình về gia đình hiện tại và những dự tính trong tương lai. Tuy nhiên má vẫn chăm chú lắng nghe và bĩnh tĩnh khi biết suy nghĩ tiêu cực, rất đau lòng của tôi về người cha. Má tôi không hờn trách, không la mắng.. Ngược lại má còn dỗ dành, vỗ về, khuyến khích tôi hãy vững bước tự tin vào đời, hãy quên đi gia cảnh không hạnh phúc của hai má con.
Má tôi mạnh mẽ lắm, má chấp nhận cuộc sống đau khổ để mang lại hạnh phúc cho chính chúng tôi. Thật vậy, giờ tôi hiểu rõ hơn lý do vì sao má không rời xa người cha hiện tại. Trong khi đang tìm hiểu người bạn đời, tôi thật sự rất sốc khi thật lòng chia sẻ gia cảnh nhưng đáp lại là lời kết thúc chia tay. Chỉ với nguyên nhân đơn giản, người ấy nhìn vào hình ảnh của cha tôi rồi so sánh với cha của bạn ấy. Người ấy ra đi là phải, vì có cách nhìn phiến diện và ích kỷ. Tôi không tiếc thương mối tình ấy. Nhìn lại gia đình mình, tôi nhận ra tất cả đều không có lỗi ngay cả người cha của tôi. Bởi vì nguyên nhân chính là sự ảnh hưởng và tàn dư của cách giáo dục, văn hóa từ thời phong kiến. Họ hàng bên nội của tôi hiện giờ cũng thế, bác và các chú của tôi vẫn dạy con nghiêm khắc như thế và cư xử không công bằng với vợ và con gái.
He he .. biết vậy nhưng tôi không thể về nhà vì người cha cố chấp, bảo thủ. Tôi sợ hãi khi nghĩ lại tuổi thơ với những suy nghĩ lo lắng, sợ sệt, rất mệt mỏi để tìm cách đối phó những khỏang thời gian gặp cha tại chính gia đình của mình. Trước mặt ông chúng tôi luôn khóc, buồn, sợ ... Những xúc cảm tiêu cực ấy gắn liền với chị em chúng tôi qua những năm tháng đầu tiên. Những ký ức ấy luôn ám ảnh và ảnh hưởng ít nhiều đến cuộc sống hiện tại. Chị em chúng tôi đang tìm cách thay đổi để có một cuộc sống tươi đẹp.
Nguyện xin ơn trên, hãy ban cho chúng con biết nhận ra tình yêu thương của Ngài, biết yêu thương và tha thứ cho bản thân mình và những người thân của chúng con.
Cầu xin Ngài luôn đoái thương đến gia đình chúng con, ban cho các thành viên đặc biệt là má của con một sức khỏe tốt, một xúc cảm tích cực, một suy nghĩ lành mạnh để chúng con thực thi những lời dạy bảo của Ngài trong chính đời sống của chúng con.

16/5/10

Cần phát huy bản lĩnh nhiều hơn.

Tối qua tôi gặp lại người bạn cũ. Chúng tôi đã trò chuyện với nhau rất nhiều về những vấn đề của cả hai. Tôi vẫn còn lưu luyến vì buổi chia tay. Tôi mừng cho bạn ấy đã tìm lại cảm xúc và niềm tin trong tình yêu.
Thật ra mà nói tôi lo lắng thái quá đến nỗi tôi vội vàng yêu, suy nghĩ không cẩn thận khi đưa ra quyết định. Với người yêu đã ly hôn cách đây hơn 3 năm, tôi không còn cảm xúc khi gặp gỡ, trao đổi thông tin hằng ngày hay cùng ăn uống, giải trí như thời gian trước. Tôi thấy mình không còn nhiều thời gian để lựa chọn, nhưng không có nghĩa là tôi nhắm mắt đồng ý lời cầu hôn khi tình cảm không có. Tôi .. cảm thấy mệt mỏi... khi nghĩ đến hôn nhân. Tôi không muốn bàn đến chủ đề này nữa.
Ngày hôm nay, ngày mai ... tháng sau ... tôi muốn tự do một mình đi về. Tôi cần sự bình yên và tĩnh lặng. Ngày hôm nay tôi phải dứt khoát những mối quan hệ riêng tư.

15/5/10

Gia đình yêu thương của tôi ...




Má yêu đang cầu nguyện cho các con và những con vật hay cây cảnh của má yêu .. He he .. Chẳng có lời cầu nguyện nào dành riêng cho má cả.. Hi hi ..



Con yêu má nhiều lắm! Con chúc má yêu luôn mạnh khỏe! Con rất tự hào về má của con!

13/5/10

Ngày cuối tuần yêu thương và hạnh phúc!

He he ... Chưa có buổi sáng nào tôi cảm thấy yêu đời như sáng nay. Với 27 năm trôi qua ít ra tôi cũng đã trải nghiệm phần nào những thăng trầm trong cuộc mưu sinh tại thành phố năng động nhất của cả nước, hay những phút giây đối mặt với những thử thách nho nhỏ của một cô bé học sinh, sinh viên. Dù những chuyện đã qua tạo cho tôi cảm xúc tích cực hay tiêu cực, tôi vẫn phải chấp nhận như nó tất yếu đến với mỗi con người.
Tôi đã học đựơc rằng, khi một vấn đề xảy ra tôi có 4 cách lựa chọn. Một là con người thường than vãn, hờn trách bản thân. Hai là đổ lỗi cho sự việc đó hoặc ai đó. Ba là con người rất ít chấp nhận việc nó đã xảy ra có cả nguyên nhân khách quan và chủ quan. Bốn là con người ít khi bình tĩnh tìm cách giải quyết một cách nhẹ nhàng và vui vẻ, tránh làm tổn thương mình và những ai có liên quan. Lựa chọn thứ 3 và thứ 4 rất khó thực hiện, vì ban đầu con người cảm thấy dễ chịu khi chọn 2 cách đầu tiên. Những người thành công, được nhiều người yêu quý bởi lẽ họ luôn chọn con đường đi khó nhất qua tôi luyện trong thời gian khởi sự. Vậy thì tôi sẽ đi con đường nào??? Tôi muốn được yêu thương, tôi muốn hạnh phúc, tôi muốn thành đạt trong công việc và học tập. Tôi sẽ ... cố gắng ... rèn luyện ý chí và thể lực mỗi ngày. Hi hi ...

5/5/10

Nice day !

Chào buổi sáng!
Hôm nay tôi thật hạnh phúc vì được đi làm. Cũng như thường lệ, tôi ngồi vào bàn làm việc và mở máy vi tính, thế nhưng tôi chợt nhận ra niềm vui sướng khi được ngồi vị trí này. Ngày hôm qua cũng giờ này, một mình tôi trong bệnh viện, tôi cố gắng vượt qua cảm giác lo sợ. Tôi đã nghĩ mình đang bị mắc một chứng bệnh không nhẹ như những lần trước. Thật vậy kết quả tôi bị viêm dạ dày. Hix ... Tôi biết nguyên nhân chính là do chế độ ăn kiêng không khoa học của tôi trong 2 năm nay.
Tôi không lo lắng nữa vì đã hiểu rõ nguyên nhân, từ đó tôi biết mình phải quan tâm hơn nữa đến những bữa ăn hằng ngày. Điều trị bằng thuốc phần nào cũng giúp tôi chú ý đến thời gian sinh họat.
He he .. còn việc học ôn thi cao học ... tôi đã tạm dừng để chuyển qua đợt thi tháng 10. Như thế tôi có thêm thời gian để ôn thi kỹ lưỡng hơn.
Một ngày mới yêu thương và hạnh phúc lại đến với tôi ... Hi hi ...